|
Baby Lhamo Dhondup trong tay mẹ
Lhamo Dhondup khác với những đứa con khác của tôi ngay từ lúc đầu.
Nó là một đứa bé sầu bi và hay ở một mình trong nhà. Nó luôn luôn khăn gói áo
quần và chuẩn bị hành trang. Khi tôi hỏi nó làm gì đấy, nó sẽ trả lời rằng nó
đang chuẩn bị để đi Lhasa và sẽ mang theo mọi người chúng tôi với nó. Khi nó đi
thăm viếng bạn bè hay những người bà con của nó, nó không bao giờ uống trà ở
bất cứ cái tách nào ngoài cái của tôi. Nó chẳng bao giờ để ai đụng đến chăn mền
của nó ngoài tôi, và cũng chẳng đặt chúng ở đâu mà chỉ ở ngay bên cạnh chăn mền
của tôi. Nếu nó đi ngang một người hay sinh sự gây gỗ, nó sẽ lấy một cây que và
cố gắng để đánh người đó. Nếu có bao giờ một trong những người khách đốt một
điếu thuốc, nó sẽ bùng lên thành một cơn giận dữ. Những người bạn của chúng tôi
nói với chúng tôi rằng vì một vài lý do nào đấy họ sợ nó, và kéo dài hàng năm
như thế. Những điều này xảy ra khi nó hơn một tuổi và còn nói năng một cách khó
khăn.
Một ngày nọ, nó nói với chúng tôi rằng nó đã đến từ thiên đàng.
Tôi đã có một linh tính kỳ lạ trước , một tháng trước khi sinh nó tôi đã có một
cơn mơ mà trong cơn mơ ấy hai con sư tử tuyết màu xanh lá cây và một con rồng
xanh dương sáng chói xuất hiện, bay lượn trên không trung. Chúng mĩm cười với
tôi và chào đón tôi trong phong cách truyền thống của Tây Tạng; hai tay chắp
lại trên trán. Sau này, tôi được kể cho nghe rằng con rồng là Đức Đạt Lai Lạt
Ma, và hai con sư tử tuyết là biểu vật Nechung ( biểu tượng quốc gia của Tây
Tạng), chỉ đường cho Đức Đạt Lai Lạt Ma tái sinh. Sau cơn mơ tôi biết rằng con
trai của tôi sẽ là một vị Lạt ma cao cấp nào đấy, nhưng chẳng bao giờ trong cơn
mơ vĩ đại ấy mà tôi cho rằng đấy biểu tượng cho một Đức Đạt Lại Lạt Ma sau này
tái sinh là một đứa con trai của tôi.
Khi Lhamo Dhondup là một cậu bé hơn hai tuổi, phái đoàn tìm kiếm
Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ mười bốn đến thăm quê hương Taktser của chúng tôi. Phái
đoàn bao gồm cả Lobsang Tsewang, một vị tsedun (một nhân viên chính phủ),
Khetsang Rinpoche ở tu viện Sera (người sau này bị lính Trung Cộng tra tấn và giết
chết), và những người khác. Lần đầu tiên họ đến thăm chúng tôi là vào tháng
mười một hay mười hai, và lúc ấy tuyết rơi dữ dội. Tuyết phủ khoảng bốn bộ trên
mặt đất, và chúng tôi đang trong chương trình dọn tuyết khi họ đến. Chúng tôi
không nhận ra bất cứ ai trong họ rằng họ đã đến từ thủ đô Lhasa, mà họ cũng
không nói với chúng tôi mục tiêu của việc viếng thăm.
Họ có thể nói tiếng địa phương Tsongkha một cách trôi chảy, vì họ
ở Tsongkha đã ba năm để tìm Đạt Lai Lạt Ma. Họ đã được nói rằng họ sẽ tìm ra
Đức Đạt Lai Lạt Ma trong buổi sáng sớm ở một nơi toàn trắng. Phái đoàn dừng lại
ở trước nhà chúng tôi và nói rằng họ trên đường đến Sanho nhưng đã lạc đường.
Họ xin tôi cho họ vài phòng cho buổi tối. Tôi đã mời họ dùng trà, một ít bánh
mì do tôi làm, và thịt khô. Sáng sớm hôm sau, họ đề nghị trả tiền cho việc trú
ngụ, ăn uống và cho mấy con ngựa ăn. Họ chào giả biệt rất nồng ấm. Sau khi đi
khỏi, chúng tôi biết rằng đây là phái đoàn đi tìm Đức Đạt Lai Lạt Ma, nhưng nó
chẳng bao giờ ấn tượng trong đầu tôi rằng đây là mục tiêu của việc họ viếng
thăm nhà chúng tôi.
Ba tuần sau, phái đoàn trở lại nhà chúng tôi. Lần này, họ nói rằng
họ đang đi đến Tsongkha, và xin chúng tôi chỉ đường cho họ. Chồng tôi nói cho
họ biết đường đi và họ lại rời khỏi. Sau hai tuần họ trở lại lần thứ ba. Lần
này Khetsang Rinpoche mang theo hai cây quyền trượng khi ông vào hiên nhà chúng
tôi, nơi Lhamo Dhondup đang nô đùa. Rinpoche đặt hai cây quyền trượng trong một
góc. Con trai chúng tôi đến chỗ ấy, nằm một bên, và cầm lấy cây kia. Nó điểm nhẹ
trên lưng Rinpoche với cây quyền trượng, nói rằng cây quyền trượng này là của
nó và tại sao Khetsang Rinpoche lại lấy nó. Những thành viên của phái đoàn trao
đổi với nhau những cái nhìn ý nghĩa, nhưng tôi không hiểu một tiếng nào của
ngôn ngữ Lhasa mà họ nói chuyện.
Sau này tôi ở trong nhà bếp, uống trà trên “kang” (sập gỗ trong
phòng), lúc Khetsang Rinpoche cùng uống trà với tôi. Thật dễ dàng để trao đổi
với nhau vì ông có thể nói chuyện bằng tiếng Tsongkha và tiếng Hoa một cách
trôi chảy. Khi chúng tôi ngồi ở đấy, Lhamo Dhondup luồn tay của nó bên dưới lớp
áo da thú dày cộm của Rinpoche và dường như kéo mạnh hai cái áo choàng mà ông
đang mặc. Tôi rầy la con trai tôi, nói với nó hãy chấm dứt kéo áo vị khách. Nó
rút ra một tràng hạt từ bên dưới áo choàng của Rinpoche và nhấn mạnh rằng đấy
là của nó. Khetsang Rinpoche nói một cách nhẹ nhàng với nó rằng, ông sẽ cho nó
một tràng hạt mới, rằng xâu mà ông đang đeo thì quá cũ. Nhưng Lhamo Dhondup đã
đang đeo vào tràng hạt rồi. Sau này tôi biết rằng đây là tràng hạt mà Đức Đạt
Lai Lạt Ma thứ mười ba đã tặng cho Khetsang Rinpoche.
Chiều tối hôm ấy chúng tôi được mời đến phái đoàn. Họ đang ngồi
trên “kang” trong phòng họ. Trước họ là một bát kẹo, hai tràng hạt, và hai
trống damaru (trống cầm tay trong cúng lễ). Họ tặng con trai tôi bát kẹo, trong
ấy nó chọn ra một viên và trao nó cho tôi. Rồi thì nó ngồi xuống với họ. Từ lúc
rất trẻ, Lhamo Dhondup luôn ngồi mắt đối mắt với mọi người, chẳng bao giờ ở tại
dưới chân người nào, và mọi người nói với tôi rằng tôi đang làm hư nó. Rồi thì
nó chọn một xâu chuỗi từ trên bàn và một trống damaru, cả hai thứ, hóa ra là
vật tùy thân của Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ mười ba.
Những người khách tặng chồng tôi và tôi một tách trà và một khăn
choàng lễ theo phong tục Tây Tạng. Họ khuyến nghị rằng tôi hãy nhận một số tiền
như sự cảm ơn của họ cho lòng mến khách của chúng tôi. Khi tôi từ chối, họ nói
tôi nên giữ nó như một dấu hiệu của điềm lành. Họ nói rằng họ đang tìm kiếm Đức
Đạt Lai Lạt Ma thứ mười bốn, người chắc chắn tái sinh đâu đấy ở Tsongkha. Họ
nói có mười sáu ứng viên. Trong thực tế, họ đã quyết định người ấy là con trai
của chúng tôi. Lhamo Dhondup dành ba tiếng đồng hồ với họ tối hôm ấy. Sau này
họ nói với tôi rằng họ đã nói với con trai tôi bằng phương ngữ Lhasa và nó đã
trả lời không khó khăn gì, mặc dù nó chưa hề nghe phương ngữ ấy trước đây bao
giờ.
Sau này Khetsang Rinpoche mời tôi đến bên cạnh và tuyên bố tôi như
Bà Mẹ, và nói rằng tôi có thể phải rời nhà tôi để đi đến Lhasa. Tôi trả lời
rằng tôi không muốn đi, rằng tôi không thể rời nhà tôi mà không có ai chăm sóc
nó, ông nói rằng tôi không phải lo lắng về nhà cửa của tôi, rằng nếu tôi rời
nhà, tôi sẽ sống một cách rất thoải mái và không có bất cứ khó khăn gì. Ông ta
sắp đi đến Tsongkha để gặp chính quyền địa phương, Ma Pufang, để nói với ông ta
rằng Đức Đạt Lại Lạt Ma đã tái sinh tại Tsongkha và rằng họ đang sắp xếp chương
trình để thỉnh Ngài về Lhasa.
_ __
Dalai Lama, My Son (excerpts)
Diki Tsering
Tuệ Uyển chuyển ngữ
20-08-2009
No comments:
Post a Comment