Tuesday, November 25, 2014

TRUYỆN DÂN GIAN & PHẬT GIÁO

NHỮNG CON KHỈ ĐỘI NÓN 
Truyện cổ Jataka - Phật giáo

Một thuở nọ, có một người thanh niên thường đi từ làng này qua làng nọ để bán nón như một sinh kế của anh ta. Vào một buổi trưa hè, khi chàng trai đi ngang qua một khu rừng rộng anh cảm thấy mệt mõi và muốn nghĩ ngơi một lúc trong bóng mát của một cây xoài với nhiều cành lá xum xuê. Anh ta đặt túi nón bên cạnh anh ta kế bên thân cây và thiếp vào giấc ngủ. Khi anh thức dậy trong một lúc, không còn cái nón nào trong túi xách anh ta.

“Tai họa,” anh nói với chính mình, “Có những tên trộm nào đã đánh cắp tài sản của tôi hởi mọi người?” Sau đấy anh ta chú ý rằng cây xoài đầy những con khỉ dễ thương đội những cái mũ đầy màu sắc. Anh ta hét đến những con khỉ và chúng hét lại anh. Anh ta nhăn nhó mặt mũi và chúng cũng làm những khuôn mặt đùa bởn lại với anh. Anh ta ném đá vào chúng và chúng tắm anh với những trái xoài non.

“Làm thế nào để lấy lại những cái mũ của mình?” anh tự nói với chính mình. Chán nãn, anh ta lấy nón của mình ra và liệng mạnh xuống đất. Với sự ngạc nhiên của anh, những con khỉ cũng quẳng những cái mũ của chúng xuống. Anh chàng không bỏ mất một phút nào, mà vội vả nhặt lại những cái nón và lên đường.

Năm mươi năm sau, cháu nội người chàng trai ấy cũng đi ngang qua khu rừng ấy. Sau một chặng đường dài, cậu ta tìm một cây xoài xinh xắn với nhiều cành lá và bóng mát và quyết định nghĩ ngơi một lúc. Vài giờ sau, khi thức dậy, tất cả những cái mũ trong túi cậu ta đã biến mất. Cậu bắt đầu tìm kiếm và chẳng bao lâu thấy môt sô con khỉ đang ngồi trên cây xoài và đội những cái nón.

Rồi thì cậu ta nhớ lại câu chuyện của ông nội mình đã từng kể lại – và vẩy tay với những con khỉ. Những con khỉ vẩy tay lại. Cậu bẹo mũi mình và những con khỉ cũng bẹo mũi chúng. Cậu kéo tai mình và những con khỉ cũng kéo tai chúng. Cậu vất mũ xuống đất và nhưng lúc ấy một con khỉ nhảy xuống khỏi cây xoài, bước tới cậu ta, vỗ trên lưng cậu và nói,

“Cậu nghĩ rằng chỉ có cậu mới có ông nội sao?”



---
Monkeys Wearing Caps
Tuệ Uyển chuyển ngữ
10/04/2010
http://oaks.nvg.org/bun.html#moca
---------------------------------------------------------------------------------


CẬU BÉ NGÂY THƠ 

Một ngày nọ, cậu bé trèo lên trên nóc ngôi nhà, và điều này làm cậu ta cảm thấy rất tự hào và can đảm. Khi cậu bé nhìn chung quanh và nghĩ cậu cao như thế nào, bổng cậu ta thấy một con sói trong sân bên dưới. Cậu biết rằng con sói không thể đến gần cậu ta được, và thế là cậu bé gọi tên con sói và đùa bởn với nó.

"Tốt, tốt lắm!" con sói nói; "cậu không gan dạ được phân nửa phần dường như cậu có. Không phải cậu đang cười cợt ta; mà đấy là mái nhà cao mà cậu đang đứng trên ấy."





---
The Silly Kid

Tuệ Uyển chuyển ngữ
11/04/2010
http://oaks.nvg.org/bun.html#moca
---------------------------------------------------------------

BA CON CÁ 

Một thuở nọ có một cái ao ở xa đường đi lại, và có ba con cá sống trong thanh bình và hạnh phúc. Lúc ấy một trong những con cá này thường dùng sự thông minh của nó; con thứ hai đôi khi sử dụng trí khôn của nó, nhưng con thứ ba chẳng bao giờ hỏi đến đầu óc của nó. Một ngày nọ, có hai người câu cá có dịp đến cá ao đó, và thấy ba con cá, ồ những con cá to và béo.

Họ la lên, "Nhanh lên, chúng ta hãy về nhà và mang lưới đến, đây là một mẽ cá tốt!"

Những con cá nghe những lời này, chúng lặng người trong kinh hãi. Sau đó, con cá thường sử dụng trí thông minh tìm ra giải pháp lập tức, biết nó phải làm gì. Không cần hỏi ý kiến anh em, nó bơi nhanh đến lối thoát của cái ao và tức thời thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm.

Chẳng bao lâu, những người đánh cá trở lại và thấy thiếu một con cá. Họ lập tức tìm kiếm lối thoát ra, và khi khám phá, họ liền lấp lại. Bây giờ dường như hai con cá còn lại không còn lối thoát nữa. Trong thất vọng, con cá thỉnh thoảng dùng đến trí khôn của nó bắt đầu thả ngửa trên mặt nước. Những người đánh cá nhặt nó lên, và nó đã đóng vai một con cá chết thật tuyệt và họ ném nó trở lại trong ao, cho rằng con cá chết. Trong khi ấy, con cá chẳng bao giờ dùng đến đầu óc lặn sâu xuống đáy ao, là nơi mà bị bắt một cách dễ dàng, và nó trở thành một món ăn ngon trên bàn của nhà vua ngay ngày hôm ấy. 


------------------------------------------------------------------------------------------
BA CON CÁ (b)

Ngày xửa ngày xưa, có ba con cá sống trong dòng sông xa xôi. Chúng tên là Trấm Tư, Rất Trầm Tư, và Vô Tư

Một ngày nọ chúng rời vùng quê hoang dã không có người sống, và xuôi dòng xuống gấn một thành phố.

Rất Trầm Tư nói với anh em nó rằng: "Ở đây tất cả chúng ta dễ gặp nguy hiểm. Người ta thường đến dòng sông để đánh bắt cá với tất cả những loại lưới cá và cần câu. Thôi anh em chúng ta hãy trở lại vùng quê hương hoang dã nơi chúng mình đã quen sinh sống."

Nhưng hai con cá kia bây giờ rất lười biếng, chúng cứ lấn lựa trì hoãn ngày náy sang ngày khác.

Và một ngày kia, Trầm Tư và Vô Tư bơi lội phía trước của Rất Trầm Tư và chúng không thấy giàn lưới của những người bắt cá giăng sẳn ở đấy, thế là chúng vướng vào lưới. Rất Trầm Tư thấy chúng sa vào trong lưới.

"Ta phải cứu anh em ta," Rất Trầm Tư nghĩ thế.

Vì thế, nó bơi chung quanh lưới, nó làm văng tung toé nước ở phía trước lưới, giống như một con cá đã làm hỏng lưới và sắp thoát ra lên phía trên sông. Sau đó, nó bơi trở lại lưới và làm văng tung toé nước ở đó giống như một con cá làm thủng lưới và lặn xuống sông.

Người đánh cá thấy nước văng tung toé và nghĩ rằng những con cá đã làm thủng lưới và có một con cá thoát lên phía trên sông và con khác lặn xuống, thế là ông ta kéo một góc lưới lên. Nhờ thế hai con cá thoát ra khỏi lưới, và ngay lập tức chúng đi tìm Rất Trầm Tư.

"Người anh em Rất Trầm Tư đã cứu chúng tôi, và bây giờ chúng tôi muốn trở lại vùng quê hoang dã." Hai con cá kia nói thế.

Thế là tất cả ba con cá đi về ngôi nhà nơi chúng đã từng sống an toàn khi xưa và mãi mãi về sau.




--
The Three Fishes
Tuệ Uyển chuyển ngữ
17/04/2010

-------------------------------------------

SƯ TỬ VÀ CHIM GÕ KIẾN 
Truyện cổ Jataka - Phật giáo



Một ngày nọ trong khi Sư Tử đang ăn buổi chiều, một khúc xương vướng vào trong cổ. Bị đau Sư Tử không thể ăn xong bửa chiều. Nó đi lên đi xuống, đi xuống và đi lên, rống lên vì đau đớn.

Một con chim Gõ Kiến đậu trên cành cây gần đấy, và nghe Sư Tử, cô ta nói, “Bạn thân mến, bạn bệnh hoạn vì thế?”

Sư Tử nói với chim Gõ Kiến chuyện như thế nào, và cô gõ kiến nói: “Tôi có thể lấy mãnh xương ra khỏi cổ của bạn, bạn thân mến, nhưng tôi không dám đưa đầu tôi vào trong miệng bạn, vì sợ tôi chẳng bao giờ ra khỏi đó nữa, tôi sợ bạn có thể ăn tôi.”

“Gỏ Kiến thân mến, đừng sợ. Tôi sẽ không ăn cô bạn gái của tôi đâu. Hãy cứu lấy mạng tôi nếu bạn có thể” Sư Tử nói thế.

“Tôi sẽ xem tôi có thể làm gì cho bạn,” chim gõ kiến nói. “Há miệng bạn rộng ra.” Sư Tử làm như lời chỉ dẫn, nhưng Gõ Kiến tự nhũ rằng, “Ai biết con Sư Tử này sẽ làm gì? Ta nghĩ ta nên cẩn thận là hơn.”

Thế là Gõ Kiến đặt một cành cây chống hàm trên và hàm dưới những nanh vuốt của sư tử để nó không thể ngậm miệng lại.

Sau đó, Gõ Kiến nhãy vào trong mồm Sư Tử và mổ vào cuối cọng xương với cái mỏ của nó. Khi nó mổ lần thứ hai, cọng xương rơi ra.

Rồi thì Gõ Kiến nhảy ra khỏi miệng Sư Tử và mổ vào cành cây thế là nó cũng rơi xuống. Và Sư Tử có thể ngậm miệng lại.

Ngay lập tức Sư Tử cảm thấy dễ chịu vô cùng, nhưng nó không có một lời cảm ơn đối với Gõ Kiến.

Một ngày nọ vào mùa hè, Gõ Kiến nói với Sư Tử, “tôi muốn bạn làm một việc gì đấy cho tôi.”

“Làm việc gì ấy cho bạn?” Sư Tử nói. “Bạn muốn tôi làm việc gì đó nữa cho bạn. Tôi đã làm một việc vô cùng to tát cho bạn. Bạn không thể mong chờ tôi làm bất cứ một việc gì nữa cho bạn. Đừng quên rằng đã có một lần bạn ở trong miệng tôi, và tôi đã để bạn đi ra. Đấy là tất cả mà bạn có thể mong chờ tôi làm cho bạn từ trước đến giờ.”

Gõ Kiến không nói gì nữa, nhưng từ đấy nó xa lánh Sư Tử.




--
The Woodpecker And The Lion
Tuệ Uyển chuyển ngữ
19/04/2010
http://oaks.nvg.org/bun5.html#woolio
 --------------------------------------------------------------

SƯ TỬ VÀ THỎ RỪNG 
Truyện Jataka

Nơi nào đấy, lúc nào đó, có một đồng cỏ tuyệt đẹp là căn nhà của nhiều động vật hoang dã. Chúng sống một cách rất hạnh phúc nếu nó không có một con sư tử nguy hiểm. Mỗi ngày sư tử này dong ruỗi quanh quẫn, giết hại những con thú không có khả năng tự vệ. Để chấm dứt điều này, những con thú tập họp lại thành một tập thể, và đi đến con sư tử, và nói với nó như thế này:

“Này ông Sư Tử, chúng tôi rất tự hào có một mãnh thú can đảm và gan dạ để cai trị chúng tôi. Nhưng chúng tôi nghĩ rằng thật không thích đáng để một kẻ với vị trí như ông tự đi săn tìm thực phẩm. Do thế, chúng tôi phục dịch ông với yêu cầu này: Từ giờ trở đi ông hãy ở nhà một cách thanh thản, và chúng tôi những thần dân của ông sẽ mang đến hang của ông những thực phẩm cho xứng đáng với vị trí của một ông vua.”

Sư tử, vô cùng vui thích, chấp nhận lời thỉnh cầu ấy ngay lập tức. Vì thế, mỗi ngày thú vật rút thăm để quyết định kẻ nào trong chúng phải tự dâng thực phẩm cho sư tử ngày hôm ấy. Rồi đến một ngày, chiếc thăm rơi vào con thỏ rừng. Bây giờ, khi thỏ ta biết rằng đã đến lượt nó phải chết, nó phản kháng một cách quyết liệt.

“Quý vị có thấy rằng chúng ta vẫn bị khổ đau dằn dặt vì con sư tử ấy? nó hỏi những con thú khác. “Tốt nhất để nó cho tôi, và tôi sẽ giải thoát quý vị khỏi sự bạo ngược của nó từ đây về sau.”

Những con thú khác vô cùng mừng rở không gì hơn vì những lời này, và nói thỏ rừng hãy hành động theo cách của nó. Thỏ rừng lẫn trốn một lúc nào đó trong những bụi rậm, và rồi thì vội vả đi đến hang sư tử. Vào lúc ấy sư tử đang giận dữ dễ sợ vì đói. Nó đang gầm gừ, và đập chiếc đuôi vàng xuống mặt đất. Khi sư tử thấy thỏ rừng, nó gọi ra ngoài một cách lớn tiếng,-

“Mi là ai, và những thần dân của ta đang làm gì? Ta không có miếng thực phẩm nào hôm nay!”

Thỏ rừng van xin sư tử dằn cơn nóng giận lại và lắng nghe nó.

Nó bắt đầu, “Chiếc thăm hôm nay nhằm vào một con thỏ khác và chính tôi. Trong một thời tiết tốt chúng tôi đã trên đường đến đây để dâng phần chúng thần cho buổi tối của Bệ hạ, bổng một con sư tử nhảy ra từ những bụi rậm và bắt bạn đồng hành của thần. Thần van khóc trong tuyệt vọng rằng chúng thần được dự trù cho buổi ăn của nhà vua, và hơn thế nữa, không ai được phép săn thú trong vương quốc cây cối này ngoại trừ Bệ hạ. Nó chẳng thèm để ý đến những lời của thần và đáp lại rằng –‘Mi không biết mi đang nói gì. Ta là vị vua duy nhất ở đây. Con sư tử kia mà các ngươi đang bái lạy, là một kẻ cướp đoạt.’ Câm lặng với sợ hãi, thần nhảy vào trong một bui rậm gần nhất.”

Sư tử càng nghe càng căm phẩn với lời tường thuật của thỏ rừng.

“Nếu ta có thể tìm thấy con sư tử ấy, ta sẽ dạy cho nó biết ngay lập tức rằng ai là vua trong khu rừng này.” Nó gầm lên.

“Nếu Hoàng thượng tin thần,” thỏ rừng trả lời, một cách khúm núm, “thần có thể đưa Bệ hạ đến nơi nó đang lẫn trốn.”

Thế là thỏ rừng và sư tử đi ra ngoài với nhau. Chúng băng qua rừng rậm và đồng cỏ, và đến một cái giếng cổ sâu và đầy nước trong vắt.

“Ở đó là nơi ẩn trú của kẻ thù của Bệ hạ,” thỏ rừng thì thầm, chỉ vào giếng nước. Nếu Bệ hạ đến gần hơn, ngài sẽ thấy nó. Nhưng,” nó nói thêm, “có lẽ Bệ hạ tốt hơn chờ đợi nó ra ngoài rồi hãy tấn công nó.”

Những lời này chỉ làm cho sư tử điên tiết hơn. “Nó sẽ không thể sống được một khắc khi mà ta đã đưa mắt vào nó,” nó lầm bầm.

Thế là thỏ rừng và sư tử rón rén đến gần giếng nước. Khi chúng vươn mình khỏi miệng giếng và nhìn xuống mặt nước trong, chúng thấy hình ảnh chúng phản chiếu ở đấy. Sư tử nghĩ rằng đó là con thỏ với con sư tử khác, nó liền nhảy vào giếng và chẳng bao giờ trở ra nữa.


--
Tuệ Uyển chuyển ngữ
22/04/2010
http://oaks.nvg.org/bun5.html#woolio
 --------------------------------------------------------------------

CÁI TRỐNG, GÀ MÁI, VÀ CON CÁO 

Một con cáo khi đang đi tìm mồi, khám phá ra một con gà mái đang bươi dưới một gốc cây để tìm giun. Nó ẩn mình trong một bụi rậm gần đấy, và sẳn sàng nhảy ra để chộp gà mái, khi ấy một tiếng đập lạ lùng rót vào lỗ tai nó; thì ra cũng trong cây ấy có một cái trống, và khi gió thổi lên, những cành cây đập vào trống.

Bây giờ con cáo đói bụng quá, và vì lý do đó:

“Một tiếng động lớn như thế phải xuất phát từ một miếng thịt chim to lớn hơn con gà mái này. Vì thế, ta sẽ để cho nó đi, và ta sẽ bắt con chim to ở trên cây cho buổi cơm tối của ta.”

Không cần nghĩ xa hơn nữa, con cáo xông ra khỏi bụi rậm với tiếng động làm con gà mái bay đi, và sau nhiều cố gắng vô hiệu, leo trườn lên cây. Trong những lùm lá trên cây cao, nó tìm thấy một cái trống, và dưới những cái răng và móng vuốt của nó, chẳng bao lâu, nó mở banh cái trống ra, nhưng nó không thấy gì bên trong hơn là không khí trống rỗng.

Con cáo buông xuôi đuôi nó xuống. “Thật là khốn nạn cho ta!” nó rên rĩ. Bởi vì sự tham lam của ta, bây giờ ta phải đi ngủ với cái bụng rỗng.”




--
The Fox, the Hen, and the Drum
Tuệ Uyển chuyển ngữ 24/04/2010

-----------------------------------------

NAI, RÙA, VÀ GÕ KIẾN

Vào thuở nọ có một con nai sống trong một khu rừng gần một cái hồ. Không xa hồ ấy, một con chim gõ kiến có một cái tổ trên ngọn cấy; và trong hồ có một con rùa sống trong ấy. Đấy là ba bằng hữu, và chúng sống với nhau thật hạnh phúc.

Một người thợ săn, quanh quẩn trong cây rừng, thấy dấu chân của con nai bên cạnh bờ hồ. “Ta phải đánh bẩy con nai, rơi xuống hồ,” ông ta nói, và đặt một chiếc bẩy thật chắc chắn bằng da, rồi thì người thợ săn bỏ đi.

Chạng vạng tối hôm ấy, khi nai đi xuống uống nước, nó bị vướng vào trong bẩy, và nó la khóc với nổi đau đớn bị bắt.

Lập tức, gõ kiến bay xuống từ ngọn cây, và rùa bò lên khỏi nước để thấy điều chì có thể làm.

Gõ kiến nói với rùa: “Bạn thân mến, bạn có răng; bạn hãy gặm qua chiếc bẩy da. Tôi sẽ đi và để làm cho người thợ săn không thể đến. Nếu cả hai chúng ta làm bằng mọi nổ lực của mình, bạn chúng ta sẽ không mất mạng.

Thế là rùa bắt đầu gặm làn da, và chim gõ kiến bay đến nhà người thợ săn.

Gõ kiến đập cánh nó, bay đến người thợ săn và mổ vào mặt ông ta.

Người thợ săn đi vào trong nhà và nằm nghĩ một lúc. Sau đó ông đứng lên lại, và cầm con dao lên. Ông ta tự nói với chính mình rằng: “Khi ta đi ra bằng cửa trước, một con chim bay vào mặt ta; bây giờ ta sẽ đi ra bằng cửa sau.” Ông ta làm như thế.

Gõ kiến nghĩ: “Người thợ săn đi ra bằng cửa trước lúc nảy, thế thì bây giờ ông ta sẽ rời nhà bằng cửa sau.” Thế là gõ kiến đậu trên một cành cây gần cửa sau.

Khi người thợ săn đi ra chim bay đến ông ta lần nữa, đập cành vào trong mặt ông. Người thợ săn rồi thì trở vào và nằm nghĩ lần nữa. Khi mặt trời lên, ông ta cẩm dao, và bắt đầu đi ra một lần nữa.

Lần này chim gõ kiến bay trở lại một cách nhanh nhất mà chị ta có thể, hét lên, “Đây người thợ săn đến!”

Vào lúc này rùa đã gặm đứt tất cả những sợi dây da của chiếc bẩy chỉ trừ làn dây cuối cùng. Nó quá cứng làm cho hàm răng của rùa muốn rớt ra ngoài. Miệng của nó đầy máu. Nai nghe tiếng của gõ kiến, và thấy người thợ săn, con dao trên tay, đang đi đến. Với một sức kéo thật mạnh, nai làm đứt dây da cuối cùng của chiếc bẩy, và chạy vào trong rừng.

Gõ kiến bay lên tổ của nó trên ngọn cây.

Nhưng rùa quá yếu nên không thể lẫn tránh. Nó nằm ngay tại chỗ. Người thợ săn nhặt nó lên bỏ vào trong túi ông ta, và cột nó trên một cành cây.

Nai thấy rùa bị bắt, nó suy nghĩ làm cách nào để cứu bạn của nó. Thế là nó để người thợ săn thấy nó.

Người thợ săn cầm dao và bắt đầu đuổi theo nai. Nai, chỉ giữ cho người thợ săn không bắt kịp, và dẫn người thợ săn vào trong rừng.

Khi nai thấy rằng đã chạy sâu vào trong rừng, nó lẫn tránh người thợ săn, và chạy biến đi như gió, nó chạy theo một lối khác đến chỗ người thợ săn bắt rùa.

Nhưng rùa không còn ở đó. Nai kêu lên, “Rùa ơi, rùa ơi!” và rùa kêu lại, “Đây tôi ở trong cái túi treo trên cây đây.”

Rồi thì nai dùng sừng của nó đánh rơi chiếc túi xuống đất, nó xé chiếc túi, và giải thoát rùa ra.

Gõ kiến bay từ trên tổ của nó, và nai nói với chúng: “Hai bạn đã cứu mạng sống của tôi, nhưng nếu chúng ta ở đây và nói chuyện, người thợ săn sẽ tìm thấy chúng ta, và chúng ta không thể thoát được. Bạn cũng thế, gõ kiến ạ, hãy bay đi. Và bạn, rùa ơi, hãy lặn xuống nước. Và tôi sẽ trốn trong rừng.”

Người thợ săn trở lại, nhưng không thấy nai, rùa, hay gõ kiến. Ông ta tìm thấy chiếc túi bị xé rách, nhặt nó lên và trở về nhà.

Ba người bạn sống với nhau suốt cuộc đời trong hòa bình và hạnh phúc.



--
Tuệ Uyển chuyển ngữ -30/04/2010

-------------------------------------------------------------------------

CON DÊ THÔNG THÁI 
Truyện cổ Phật giáo

Một ngày nọ, dê ở trên một tảng đá cao và dốc, nhặt từng cụm cỏ mà nó có thể tìm thấy ở đây. Một con chó sói đang nhìn nó từ chân tảng đá, muốn bắt nó, nhưng không thể leo lên một nơi quá dốc.

Nó gọi, “Bạn dê ơi! Xuống đồng cỏ dưới này. Bạn có thể thấy tất cả những loại cỏ ngọt ở đó và bạn có thể ăn, và sẽ không làm thiệt hại bạn bất cứ gì cả.”

Dê nói, “Cảm ơn, ngươi đang mời ta không phải để ta nuôi sống ta, mà để làm mồi cho ngươi.”



------------------------------------
The Wise Goat
Tuệ Uyển chuyển ngữ - 3/05/2010
http://oaks.nvg.org/bun9.html#goat
------------------------------------------------------------

CON CÁI CỦA MÌNH LUÔN LUÔN XINH ĐẸP NHẤT 
Truyện cổ Na Uy


Một ngày nọ, người thợ săn đi vào rừng để bắn chim, và gặp một con chim giẽ dun.

Chim giẽ dun nói, "Bạn thân mến, đừng bắn con cái của tôi?"

Thợ săn hỏi, "Làm sao tôi biết những đứa con của bạn, chúng giống thế nào?"

"Ô!" chim giẽ dun nói, "những đứa con của tôi xinh đẹp nhất trong rừng."

"Thế thì tốt thôi," người thợ săn nói, "tôi sẽ không bắn chúng; đừng lo sợ."

Nhưng sau đấy, khi người thợ săn trở lại, ông ta đã có cả xâu những con chim giẽ dun non trên tay mà ông vừa bắn.

"Ô! Ô!" chim giẽ dun nói, "tại sao cuối cùng bạn đã bắn những đứa con của tôi?"

"Gì, đây là những đứa con của bạn!" người thợ săn nói; "tại sao, tôi đã bắn những con xấu xí nhất mà tôi có thể tìm thấy!"

"Những đứa con tội nghiệp!" chim giẽ dun nói; "bạn không biết rằng mỗi người đều nghĩ rằng những đứa con của chính họ là những gì đẹp nhất trên thế gian này sao?"



--
One's Own Children Are Always Prettiest
Tuệ Uyển chuyển ngữ - 3/04/2010
http://oaks.nvg.org/ntales1.html#sports
-----------------------------------------------------------------

CẬU BÉ VÀ CON QUỶ 
Truyện cổ Na Uy

Ngày xưa, có một cậu bé đi lang thang trên đường nhặt những quả hạch, và cậu ta thấy một quả bị giun ăn, vừa khi ấy cậu gặp một con quỷ.

"Có phải đúng như ngưởi ta nói rằng, Quỷ có thể biến thành bé nhỏ như quỷ muốn, và tự ấn mình qua một lỗ nhỏ phải không?

"Ô! Có phải thế không? Nếu đúng thì hãy cho tôi thấy ngươi có thể làm như thế, hãy uốn mình vào trong quả hạch này," cậu bé nói.

Thế là con quỷ làm như cậu bé nói.

Bây giờ, khi con quỷ đã rướn mình kỳ bí qua lỗ của con giun, cậu bé đậy nó lại với một cây gai.

"Thế là bây giờ, ta đã giữ ngươi một cách an toàn," cậu bé nói và đặt quả hạch vào trong túi cậu ta.

Rồi thì khi cậu ta đi được một đoạn, và đến một lò rèn, cậu bé đi vào và hỏi người thợ rèn rằng, ông ta có đủ khả năng để đập vở quả hạch hay không.

"Ối dào, đó là một chuyện quá dễ dàng," người thợ rèn nói, và lấy cây búa nhỏ nhất của ông ra, đặt quả hạch trên đe, và cho nó một búa, nhưng nó không vở ra.

Vì thế, ông ta lấy một cây búa hơi lớn hơn một chút, nhưng nó cũng không đủ nặng.

Thế rồi, ông bèn lấy một cây búa lớn hơn nữa, nhưng câu chuyện vấn không thay đổi; và thế là người thợ rèn giận dữ, và tóm lẫy cây búa tạ của ông ta.

“Bây giờ, ta sẽ đập nó nát ra từng mãnh vụn,” ông nói, và quay một búa với tất cả sức lực và tinh thần của mình. Và thế là quả hạch vung tóe thành từng mãnh với một tiếng nổ lớn bay mất nửa mái của lò rèn, và toàn bộ ngôi nhà rung chuyển cùng rên rĩ như nó sắp sụp đổ.

“Tại sao! Tôi không nghĩ rằng có con Quỷ nào đấy ở trong quả hạch ấy,” người thợ rèn nói.

“Đúng thế, con Quỷ ở trong đó; ông hoàn toàn đúng,” cậu bé nói và bước đi trong tiếng cười vang.




--
The Lad and the Devil
Tuệ Uyển chuyển ngữ
04/04/2010

http://oaks.nvg.org/ntales31.html#ladeil
-------------------------------------------------------------------------
NGƯỜI TUYẾT HỘ VỆ 
Truyện cổ Tây Tạng

Ngày xưa có một người từ Nepal mang một bao bắp lớn qua một khu rừng đến một nhà máy xay bỏ hoang, để nghiền nó thành bột. Nhưng trước khi hoàn thành công việc thì trời sụp tối, vì thế ông không có cách nào hơn là phải ở lại nơi ấy qua đêm.

Trong đêm tối mịt, khi ông lão cuộn mình bên cạnh ngọn lửa nhỏ trên sàn nhà máy, ông bổng giật mình thức giấc. Một tạo vật khổng lồ như khỉ đang đứng trước mặt ông, gầm lên, "Ngươi là ai và ngươi muốn gi ở đây?"

Người dân làng trả lời lí nhí, "Tôi chỉ muốn xay bắp mà thôi."

Người tuyết (yeti) gầm gừ, "Đây là nơi ẩn trốn của ta! Không ai thấy ta và sống sót để đi."

Ông lão vô cùng sợ hãi, nhưng nảy ra một ý kiến trong đầu, và nói "Yeti vĩ đại, người Tây Tạng có phong tục thoa dầu đôi chân trước khi chết. Xin hãy để tôi làm việc này trước khi yeti lấy mạng của tôi."

Người tuyết ngạc nhiên gật đầu, tốt thôi. Thế là ông lão ngồi xuống và bắt đầu thoa bơ trên đôi chân của ông, xoa bóp cả hai bên. "Đây là chúng tôi tỏa mùi thơm trước khi chết như thế nào, Yeti vĩ đại. Sau đấy đôi chân đầy bơ thơm mang chúng tôi đi bất cứ nơi nào chúng tôi mong ước một cách nhanh nhẹn và dễ dàng."

"Hãy để ta thử một ít xem sao!" người tuyết gầm vang và ngồi xuống với một quả đấm. Điều mà người tuyết không để ý là ông lão xoa bóp đôi chân phồng lên đầy lông lá của hắn với nhựa thông từ trong túi xách chứ không phải bơ.

Sau đấy ông lão lấy một cành cây cháy và đưa nó gần bên đôi chân của ông, và bơ chảy xuống. Người tuyết làm giống như thế với một que cây cháy rực. Nhưng ngay khi hắn cầm cây lửa đến gần chân của hắn, nhựa thông cháy bùng lên và toàn thân hắn bừng lên thành một ngọn đuốc. Rống lên, người tuyết nhảy mất vào trong rừng và không thể thấy một lần nữa.



"Có một người tuyết [hay sự sợ hãi] phía sau tâm thức của mỗi người; nhưng người tỉnh thức không bị nó ám ảnh." [Phương ngôn cổ của người Sherpa]

*Sherpa: những người thuộc dòng giống Tây Tạng theo Phật giáo sống ở triền phía Nam của Hy mã lạp sơn ở Nepal, Sikkim. Hiện tại những người Sherpa được thế giới biết đến như những người hướng dẫn chuyên môn lừng danh trong những cuộc thám hiểm Hy mã lạp sơn.



---
Tuệ Uyển chuyển ngữ
08/04/2010
http://oaks.nvg.org/tibetales.html#1
------------------------------------------------------------------
VOI, CHÓ, VÀ NGƯỜI

Có một thời chó thường đến nơi mà voi của vua ở. Ban đầu chó đến đấy để nhận thức ăn còn lại sau khi Voi ăn xong.

Ngày lại ngày chó đến nơi ấy, cho đợi quanh đấy vì những miếng thực phẩm nhỏ nhoi để ăn. Nhưng điều ấy dần trôi khiến voi và chó trở thành bạn hữu thân thiết. Thế rồi voi bắt đầu chia thức ăn của nó với chó, và chúng ăn chung với nhau. Khi voi ngủ, bạn chó của nó ngủ bên cạnh. Khi voi cảm thấy thích vui chơi, nó sẽ bắt chó bằng vòi của nó và đu đưa đi đi lại lại. Voi cũng như có không hoàn toàn vui vẻ ngoại trừ có những kẻ khác gần đấy.

Một ngày nọ một nông dân thấy con chó và nói với người nài voi rằng: “Tôi sẽ mua con Chó ấy. Nó trông rất hấp dẫn, và tôi thấy nó thông minh. Ông muốn bán con chó bao nhiêu?”

Người nài voi chẳng quan tâm đến con chó, và ông ta muốn một số tiền thế thôi. Thế là ông đòi một số tiền vừa phải, người nông dân trả tiền và mang con chó đi khỏi xứ ấy.

Con voi của vua nhớ con chó và không buồn ăn uống gì cả khi bạn của nó không có ở đấy chia sẻ thức ăn với nó. Khi giờ tắm đến, con voi cũng không muốn tắm. Ngày kế tiếp nữa, voi lại không ăn và cũng không tắm. Ngày thứ ba, khi voi cũng không ăn hay tắm, nhà vua được báo cho biết về việc ấy.

Vua gọi tổng quản đến nói rằng, “Hãy đến chuồng voi và khám phá tại sao con voi hành động như thế?”

Tổng quản triều nội đến chuồng và nhìn qua con voi. Rồi thì ông nói với người nài voi: “Dường như không có vấn đề gì đến thân thể voi, nhưng tại sao trông nó buồn thảm? Có phải nó mất bạn nô đùa không?”

“Vâng, thưa ngài, có một con chó thường ăn, ngủ và nô đùa với con voi. Con chó đi mất ba ngày trước đây.”

“Ngươi biết con chó bây giờ ở đâu không?” vị tổng quản hỏi người nài voi.

“Không, tôi không biết,” người nài voi trả lời.

Thế rồi vị tổng quản trở lại tâu với nhà vua, “Con voi không bị bệnh, nhưng nó bây giờ nó cô đơn vì không có bạn của nó là con chó.”

Nhà vua hỏi, “Con chó đâu rồi?”

“Một nông dân đã mang nó đi rồi, người nài voi nói thế. Không ai biết người nông dân ở đâu.” Vị tổng quản nói.

Nhà vua phán rằng, “Rất tốt, ta sẽ ra chiếu chỉ khắp xứ sở, yêu cầu người mua con chó này thả con chó ra. Ta sẽ trả số tiền mà người ấy đã mất cho con chó.”

Khi người nông dân mua con chó nghe điều này, ông ta thả con chó ra. Con chó đã nhanh chóng chạy vội vả hơn bao giờ hết để nó có thể đến chuồng voi. Voi mừng rở thấy chó và nó nâng chó lên bằng cái vòi của nó và đặt chó lên đầu nó. Rồi thì nó đặt con chó xuống lại.

Khi người nài voi mang thức ăn đến, voi nhìn chó ăn, và rồi thì nó ăn phần của nó.

Cả cuộc đời còn lại chúng vui sống bên nhau.




--
The Elephant And The Dog





No comments:

Post a Comment